Người Việt Nam yêu nước chân chính cần phải ngồi lại với nhau


“100 máy bay chiến đấu không thực hiện nổi, nhưng chỉ cần 10 sứ giả lại có thể hoàn thành”; “một đài phát thanh cũng có thể bình định xong một đất nước”. Ngày nay “làn sóng điện đang thay thế thanh gươm; cây bút là phương tiện đi vào trái tim khối óc con người”.
Tất cả mọi người, hãy quên đi “cái tôi” của mỗi người, chúng ta không vì quyền lợi của cá nhân hoặc của riêng một tổ chức, hay phe nhóm của mình, mà hãy cùng nhau ngồi lại dưới một mái nhà Việt Nam, mỗi người hãy tự nguyện gánh vác lấy mỗi việc theo khả năng của mình. Đặc biệt, là những người đấu tranh chống cộng thực sự, đã và đang cầm bút, xin quý vị hãy viết những bài có sức công phá cả vạn quân, và quý vị đang giữ những những cơ quan truyền thông chống cộng,  nhất là hệ thống toàn cầu, đảng cộng sản rất lo sợ hệ thống Internet, vì hệ thống này sẽ vượt không gian để xuyên thủng những bức tường lửa, tường sắt do đảng cộng sản Hà Nội thiết lập để bưng bít, không cho đồng bào tại quốc nội được biết đến  những tin tức, những bài viết có tính thuyết phục, có giá trị đích thực, cũng như những biến cố đã và đang xảy ra trên khắp thế giới. Xin quý vị đang nắm giữ những cơ quan truyền thông và các diễn đàn chống cộng, quý vị đang đóng những vai trò rất quan trọng và cấp thiết trong công cuộc cứu dân, và cứu nước hiện nay.
Hãy ngồi lại bên nhau. Ngồi lại bên nhau, cùng đặt quyền lợi của Tổ Quốc và Dân Tộc lên hàng Tối Thượng, sát cánh bên nhau trên con đường đấu tranh, để đi đến mục đích chung, là giành lại quyền tự quyết của dân tộc, cho toàn dân Việt sẽ được hát khúc Hoan Ca để đón mừng một “Mùa Xuân Ả Rập”.

 
Người Việt Nam yêu nước chân chính

cần phải ngồi lại với nhau

Đồng Viết Tâm
Ngồi lại với nhau. Quả thật, đúng như thế, vì đứng trước những tình huống vô cùng khẩn thiết như hiện nay, thì tất cả chúng ta, những người Việt Quốc Gia chống cộng, cần phải bỏ qua những dị biệt, bất đồng, để ngồi lại với nhau, để cùng nhau mưu tìm một phương pháp hữu hiệu, cùng sát cánh, kề vai để đấu tranh và giành lại quyền tự quyết cho dân tộc.
Ba mươi bảy năm qua rồi, đã quá đủ, để chúng ta nhìn nhận rằng, những cách đấu tranh rời rạc, những sự chia rẽ do những dị biệt, bất đồng, mà trong đó, đã do đảng cộng sản Hà Nội tạo ra. Có lẽ nào chúng ta không biết, ngay từ những ngày tháng đầu tiên, khi Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa đã bị buộc phải rời tay súng, thì đảng cộng sản đã đưa một số tên gián điệp trà trộn với những người di tản - vượt biên - vượt biển và sau này kể cả trà trộn đi theo các chương trình đoàn tụ để đi định cư ở nhiều quốc gia ở khắp các nước Âu-Mỹ,  ngay diện tù “cải tạo” nữa. Và trong số này, đã có một thiểu số đã mang tên, họ, số quân của người tù “cải tạo” đã chết...
Những kẻ này, hiện đang sống ở khắp năm châu trong cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Bọn gián điệp, tay sai này, chúng thường tung hỏa mù, với những nguồn tin  thất thiệt, gây rối, chúng đã và đang tận dụng hết cả “tam thập lục kế”,  mà mục đích chính của chúng, là không cho những người Việt Quốc Gia chống cộng thực sự ngồi lại với nhau, để đảng cộng sản Hà Nội cứ tiếp tục thống trị đất nước lâu dài, mặc cho đồng bào ta tại quốc nội đã và đang phải chịu những khốn khổ trăm bề.
Chúng ta cần phải hiểu rõ những mưu đồ đen tối của bọn gián điệp cộng sản, đang trà trộn trong cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản của chúng ta, bọn này chúng luôn luôn tìm hết cách này, sang cách khác để lũng đoạn tinh thần chống cộng, để chia rẽ chúng ta, không để cho chúng ta hợp quần, để có đủ sức mạnh đối đầu với cả đảng cộng sản vô cùng gian manh, xảo quyệt.
Tuy nhiên, bọn gián điệp này, không đông đảo lắm, chúng thường phải tìm cách để núp dưới bóng của các tổ chức của người Quốc Gia, và cũng dễ nhận ra, dù bọn chúng đã và đang ở bất cứ những nơi đâu. Chúng ta chỉ cần nghe, thấy, biết qua những lời nói và hành vi bất nhất của chúng, dù có tinh vi tới đâu, nhưng nếu chịu khó suy nghĩ, thì tất sẽ hiểu ra mọi thứ... để rồi chúng ta khỏi phải rơi vào những chiếc bẫy ngầm của chúng đã âm thầm giăng ra tại hải ngoại. Nhưng không vì thế, mà chúng ta phải sợ, mà không dám ngồi lại với nhau; bởi vì chúng ta có Chính Nghĩa. Chính Nghĩa như ánh mặt trời luôn luôn ngời sáng và ấm áp; vì thế, mọi sinh vật đều không thể sống trong đêm đen, lạnh lẽo, mà cần phải có ánh mặt trời.
Xin tất cả, những người Việt Nam yêu nước chân chính hãy bình tâm để suy nghĩ ra những điều này, dù rằng trước đây, quý vị có những suy nghĩ khác biệt, nhưng bây giờ, đứng trước những biến chuyển đáng mừng đã và đang xảy ra tại quốc nội, thì xin quý vị hãy vì một nước Việt Nam Tự Do, vì tất cả đồng bào ruột thịt tại quê nhà, mà hãy bỏ qua những bị biệt bất đồng trong quá khứ, để cùng nhau ngồi lại bên nhau với tinh thần Đặt Tổ Quốc và Dân Tộc lên trên hết; được như thế, thì chúng ta mới mong khôi phục lại giang san đang nằm trong tay của đảng cộng sản hung tàn dưới sự bảo trợ của bọn giặc Tầu bạo ngược.
Như chúng ta đã biết, cả đảng cộng sản Hà Nội, trong bộ máy cầm quyền đang rất lo sợ và hốt hoảng lên tiếng kêu gọi “Đoàn Kết” để chế độ khỏi phải bị sụp đổ, mà một trong những tên ấy, là Tổng bí... thế Nguyễn Phú Trọng đã phải lên tiếng kêu gọi “đảng ta và quân đội nhân dân” phải “quyết tâm bảo vệ đảng”.
Người viết bài này, chỉ trích đoạn lại những lời của Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu như sau đây:
“Phát biểu chỉ đạo tại hội nghị, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã chỉ rõ cách thức và những yêu cầu trong triển khai thực hiện Nghị quyết, bắt đầu từ Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Cụ thể... không tạo kẽ hở để các thế lực thù địch lợi dụng chống phá Đảng, làm giảm uy tín đội ngũ cán bộ.
... Kiên quyết đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu và hoạt động “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch. Chủ động ngăn ngừa, đấu tranh phê phán những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong Đảng. Làm tốt công tác bảo vệ chính trị nội bộ...
 Để thực hiện được âm mưu cơ bản đó, các thế lực thù địch đã áp dụng lần lượt hết chiến lược này đến chiến lược khác... sự chống phá điên cuồng và quyết liệt của các thế lực thù địch, phản động. Âm mưu cơ bản, lâu dài của chúng là xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, xóa bỏ chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Để thực hiện được âm mưu cơ bản đó, các thế lực thù địch đã áp dụng lần lượt hết chiến lược này đến chiến lược khác, hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, rất kiên trì, kiên quyết, xảo quyệt. “Diễn biến hòa bình” là một chiến lược nằm trong hệ thống chiến lược phản cách mạng của chủ nghĩa đế quốc, là “thủ đoạn hòa bình để giành thắng lợi”. Nhiều chuyên gia và chính khách phương Tây còn gọi đây là phương pháp “chuyển hóa hòa bình”, “biến đổi hòa bình”, “cách mạng hòa bình” và gần đây là “cách mạng nhung”, “cách mạng màu”, “cách mạng đường phố”... nhung”, “cách mạng màu”, “cách mạng đường phố... kiên quyết khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng.
Trong chiến lược này, hoạt động tư tưởng - văn hóa được họ coi là “mũi đột phá”, là “cây cầu dẫn vào trận địa”, là lĩnh vực hàng đầu làm tan rã niềm tin, gây hỗn loạn về lý luận và tư tưởng, tạo ra khoảng trống để dần dần đưa hệ tư tưởng tư sản vào, rồi cuối cùng xóa bỏ hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa. Chính các nhà tư tưởng của chủ nghĩa đế quốc đã tổng kết: “Có những việc 100 máy bay chiến đấu không thực hiện nổi, nhưng chỉ cần 10 sứ giả lại có thể hoàn thành”; “một đài phát thanh cũng có thể bình định xong một đất nước”. Ngày nay “làn sóng điện đang thay thế thanh gươm; cây bút là phương tiện đi vào trái tim khối óc con người”; “một đô-la chi cho tuyên truyền có tác dụng ngang với 5 đô-la chi cho quốc phòng”; “kích động vấn đề dân chủ, nhân quyền, dân tộc, tôn giáo là bốn đòn đột phá khẩu, bốn mũi xung kích để chọc thủng mặt trận tư tưởng chính trị....
... Những luận điệu của các thế lực thù địch và các phần tử phản động, cơ hội chính trị nói trên tuy không có gì mới, nhưng nó được tung ra, truyền bá vào lúc này là hết sức độc hại, nguy hiểm, gieo rắc hoang mang, nghi ngờ, phân tâm, mất niềm tin trong nội bộ ta, tác động hòng làm đội ngũ ta “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Đọc qua những lời “phát biểu” của Nguyễn Phú Trọng, thì chúng ta phải hiểu rằng, với những biến chuyển ở trong nước, đảng cộng sản đã nhiều lần cứ nói đi, rồi lập lại đến cái gọi là “thế lực thù địch”“hết sức độc hại, nguy hiểm” lên đến mức báo động hàng đầu; để kêu gọi toàn đảng, toàn quân (cộng sản), phải thẳng tay đàn áp, nếu có những cuộc nổi dậy đòi tự do, dân chủ, đòi lại tất cả những đất đai, tài sản của đồng bào, kể cả đòi lại sự công bằng cho những người thân của họ đã bị đảng cộng sản tước đoạt.
Kế đến, Nguyễn Phú Trọng đã lo sợ đối với sức mạnh của “cơ quan truyền thông”; mà đặc biệt, là những bài viết, những bài phát thanh, đã và đang được truyền tải trên các hệ thống toàn cầu như sau:
“100 máy bay chiến đấu không thực hiện nổi, nhưng chỉ cần 10 sứ giả lại có thể hoàn thành”; “một đài phát thanh cũng có thể bình định xong một đất nước”. Ngày nay “làn sóng điện đang thay thế thanh gươm; cây bút là phương tiện đi vào trái tim khối óc con người”.
Quả đúng, vô cùng chính xác, khi nói đến sức mạnh của truyền thông, mà ngày xưa người ta thường nói đến “sức mạnh tuyên truyền”.
Là con dân nước Việt, thì ít có ai, mà không biết đến Hịch Tướng Sĩ của Đức thánh Trần Hưng Đạo, với những lời bi hùng, thống thiết, mà khi các tướng sĩ nghe qua đã đều rơi lệ, và đã tự rạch da của mình, để khắc lên lời thế Sát Thát.
Trong lịch sử cận đại, khi Tưởng Giới Thạch đem quân vây đánh và thắng lúc đầu trong trận Thụy Kim; nhưng sau đó, Mao Trạch Đông dù không có chính nghĩa, nhưng đã thành công và đánh bại họ Tưởng cũng bởi do mặt trận tuyên truyền.
Năm 1923, Hitler thất bại vào tù, ông ta gặp Goebels thì mới hiểu được sức mạnh của tuyên truyền. Sau đó, khi ra tù, có Goering đem về cho Hitler sự ủng hộ của giới quý tộc Đức. Nhờ vậy, Hitler mới cướp được đảng Quốc-Xã và quyền lực.
Ngày nay, chúng ta, những người Việt Nam yêu nước chân chính, với đức tính nhân ái, vị tha, lúc nào cũng muốn vươn cao, thăng tiến theo đà tiến hóa của nhân loại, thì không bao giờ thi hành những chính sách như Mao Trạch Đông, như Hitler. Nhưng, chúng ta cần phải ghi nhớ đến những bài học lịch sử ấy, bài học của sức mạnh tuyên truyền, để cất giữ vào hành trang trên con đường cứu nước.
Mặt khác, chúng ta cũng đừng quên những đồng bào thuộc nhiều tầng lớp từ hàng trí thức, cho đến những bần dân đã và đang bị đảng cộng sản Hà Nội khủng bố, áp bức, cướp đoạt mọi thứ quyền căn bản của con người; vì thế, chính những người cùng đường, khốn khổ này, mới là những người dám đứng lên làm nên lịch sử. Chúng ta cần phải biết, ngày xưa, tại Pháp, những người dân bị áp bức, bần cùng đã xông vào cướp ngục Bastille tại Kinh Đô Paris của nước Pháp, mà sau đó ngục Bastille đã trở thành l'Opéra de la Bastille Paris, một trung tâm giải trí to lớn như hiện nay.
Trở lại với những lời của Nguyễn Phú Trọng. Hiện nay, đảng cộng sản Hà Nội đã và đang kêu gọi “đoàn kết” với nhau để sẵn sàng thẳng tay đàn áp bất cứ một cuộc nổi dậy nào của đồng bào ta ở trong nước. Như thế, thì tại sao, chúng ta, tất cả mọi người Việt Nam không cộng sản, có lòng nhiệt thành yêu nước chân chính ở trong cũng như ngoài nước, lại không chịu bỏ qua những dị biệt, bất đồng để cùng ngồi lại bên nhau, để nối kết lại thành một khối, hầu có đủ sức mạnh để cứu lấy giang san, và cứu lấy đồng bào ruột thịt của chúng ta đang bị đảng cộng sản áp bức tại quê nhà ?!
Nhưng có một điều, mà Nguyễn Phú Trọng không thể lường trước được. Đó là, không phải tất cả những đảng viên cộng sản và “quân đội nhân dân”, họ đều sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của “đảng”. Bởi vì, trong con số triệu người ấy, đã có rất nhiều người đã vì lẽ này hay lẽ khác, nên phải vào “đảng”, lại cũng có đa số thanh niên đã bị bắt buộc phải di làm “quân đội nhân dân”, chứ không phải là do hoàn toàn tự nguyện. Và họ đều có những thân nhân, ruột thịt trong số những người dân đã và đang bị áp bức. Chính vì thế, nếu một ngày, có những cuộc nổi dậy của đồng bào để đòi lại những quyền lợi chính đáng của họ đã bị tước đoạt, thì thử hỏi, những người này, họ có dám tàn nhẫn, vô cảm, và vô luân mà nỡ tâm xuống tay để giết hại những người thân, ruột thịt của mình hay không ???
Vậy, một lần nữa, xin tất cả mọi người, hãy quên đi “cái tôi” của mỗi người, chúng ta không vì quyền lợi của cá nhân hoặc của riêng một tổ chức, hay phe nhóm của mình, mà hãy cùng nhau ngồi lại dưới một mái nhà Việt Nam, mỗi người hãy tự nguyện gánh vác lấy mỗi việc theo khả năng của mình. Đặc biệt, là những người đấu tranh chống cộng thực sự, đã và đang cầm bút, xin quý vị hãy viết những bài có sức công phá cả vạn quân, và quý vị đang giữ những những cơ quan truyền thông chống cộng,  nhất là hệ thống toàn cầu, đảng cộng sản rất lo sợ hệ thống Internet, vì hệ thống này sẽ vượt không gian để xuyên thủng những bức tường lửa, tường sắt do đảng cộng sản Hà Nội thiết lập để bưng bít, không cho đồng bào tại quốc nội được biết đến  những tin tức, những bài viết có tính thuyết phục, có giá trị đích thực, cũng như những biến cố đã và đang xảy ra trên khắp thế giới. Xin quý vị đang nắm giữ những cơ quan truyền thông và các diễn đàn chống cộng, quý vị đang đóng những vai trò rất quan trọng và cấp thiết trong công cuộc cứu dân, và cứu nước hiện nay.
Hãy ngồi lại bên nhau. Ngồi lại bên nhau, cùng đặt quyền lợi của Tổ Quốc và Dân Tộc lên hàng Tối Thượng, sát cánh bên nhau trên con đường đấu tranh, để đi đến mục đích chung, là giành lại quyền tự quyết của dân tộc, cho toàn dân Việt sẽ được hát khúc Hoan Ca để đón mừng một “Mùa Xuân Ả Rập”.
Đồng Viết Tâm