Ông Thích Quảng Đức theo tài liệu, có tên là Lâm Văn Tức đi tu từ khi còn nhỏ, sau đó lại phạm giới có vợ và có con, nhưng không công khai chuyện này để bịp người đời ông vẫn là một người tu hành chân chính. Kiểu sống lưu manh hai mặt lừa dối lòng tin của tín đồ như ông Lâm Văn Tức không có gì là hiếm trong giới “tu hành” của Phật Giáo Việt Nam từ năm 1963 tới nay. Chẳng hạn như Thích Hộ Giác, Thích Trí Dũng, Thích Phước Huệ, Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lý và ngay cả HT Thích Tâm Châu cũng có trong danh sách đó. Ngoài chuyện phạm giới với phụ nữ ra họ còn hoạt động chính trị. Sau vụ bị nướng sống, nhà sư vọng ngữ phạm giới Thích Quảng Đức được Phật Giáo Ấn Quang thăng lon Bồ Tát, đúc tượng. Cộng với việc giậu đổ bìm leo, những tên phản tặc như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Tôn Thất Đính, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim, còn đem ông Lâm Văn Tức đặt tên đường ở Phú Nhuận, ngang hàng với tổ tiên và những người đã đóng góp công lao to lớn trong việc xây dựng nước nhà! Ngẫm lại ông Thích Quảng Đức Lâm Văn Tức quả còn tốt số hơn cả Xuân Tóc Đỏ!
Bên cạnh sự tốt số của Lâm Văn Tức, những kẻ hưởng sái vụ nướng sống ông ta cũng trúng mánh lây. Đó là những tên phản tặc mang tội “giết vua”, tức tội phản quốc đã một bước lên ngôi cửu ngũ. Theo luật pháp của bất cứ quốc gia nào, những tên này phải bị đem ra tòa án quân sự mặt trận để kết tội tử hình. Nhưng không, không những không bị tử hình mà lại còn được lên làm Thủ Tướng, Tổng Thống, Bộ Trưởng lãnh đạo quốc gia! Thương thay cho đất nước một thời bị lãnh đạo bởi những tên tội phạm như vậy, thảo nào không tránh khỏi hậu quả cuối cùng là Trung Cộng thanh toán Việt Nam! Còn nhóm tăng lữ Ấn Quang cũng là một thứ cá mè một lứa với những tên tội đồ giết vua không kém. Ấn Quang được bọn phản loạn nâng đỡ nuông chiều, dùng họ để xóa tội giết vua của chúng và chụp mũ “đàn áp Phật Giáo” cho người đã bị giết, một người mà “Không thể vừa đi tu vừa làm chính trị. Được việc này thì hỏng việc kia. Làm chính trị, mà đạo đức như nhà tu, không biết lừa lọc tráo trở thủ đoạn nên mới bị phản và mất mạng” (Vĩnh Phúc, BBC). Vì có bọn phản loạn bảo kê cho nên những tên cộng sản đầu trọc như Thích Trí Quang và những ông không tóc khác như Thích Tâm Châu trở thành quyền uy một cõi, có khác nào các ngài quốc phụ!
Dịch phần chú thích: (Ảnh trái) 16/12/1964 - Saigon, Thích Tâm Châu được một em hướng đạo sinh hộ tống sau khi ông ta chấm dứt 48 tiếng tuyệt thực chống chính phủ Trần Văn Hương. Các lãnh tụ Phật giáo thề sẽ thực hiện bất kể cuộc hy sinh nào để lật đổ cho được chính phủ này mà theo họ là chống Phật giáo và độc tài. (Ảnh phải) 27/1/1965 - Saigon, lãnh tụ Phật giáo Thích Tâm Châu đang lần xâu chuỗi hạt và ngồi sau song cửa tại Việt Nam Quốc Tự ở Sàigon hôm nay sau khi chấm dứt 1 tuần lễ tuyệt thực chống chính phủ Nam Việt Nam của Trần Văn Hương. Chính phủ Hương đã bị lật đổ hôm nay trong một cuộc đảo chánh không đổ máu bởi Tướng Nguyễn Khánh. Hàng ngàn người đến bên cửa sổ xem.
Từ đó quốc gia lâm vào tình trạng thần quyền. Hể không theo ý muốn của Phật Giáo Tranh Đấu là lập tức ngày mai có biểu tình tự thiêu lớn với khẩu hiệu đây là chính phủ “Diệm mà không Diệm”. Trong chỉ hai năm mà có gần 15 “chính phủ” cai trị Miền Nam, mà tất cả các chính phủ đểu đẻ non chết yểu không tồn tại quá 3 tháng, có những chính phủ chỉ tồn tại vài tuần! Phật Giáo Tranh Đấu trở thành quốc giáo, quốc phụ, quốc trưởng, Tối Cao Pháp Viện. Kẻ giết Diệm là Dương Văn Minh cũng bị Phật Giáo Tranh Đấu cho là “Diệm mà không Diệm”, kẻ chống Diệm như Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Phan Huy Quát cũng bị Phật Giáo Tranh Đấu cho là “Diệm mà không Diệm”. Ai mà bọn quốc phụ này không ưa hoặc không theo lệnh chúng đều biến thành “Diệm mà không Diệm”, một số ngay cả còn bị chúng tặng cho bản án tử hình như các ông Phan Quang Đông, Ngô Đình Cẩn và vô số những cuộc đời phải tan nát khác như Dương Văn Hiếu, Đặng Sĩ. Với những tội ác như vậy mà bọn “tu hành” PGVNTN không bị quả báo mới là lạ! Đối với bọn tăng lữ Ấn Quang, chỉ trừ Việt Cộng và chính chúng mới không là “Diệm mà không Diệm”. Hãy nghe phật giáo tranh đấu Thích Huyền Quang xác nhận điều đó:“Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).
Nhưng sự tốt số của đám tội đồ giết vua và bọn quyền thần Phật Giáo Tranh Đấu chỉ là ngắn hạn, mà kẻ tốt số thực sự là thầy kín của phong trào Phật Giáo Tranh Đấu, đó là thầy Việt Cộng. Vụ bị thiêu của Lâm Văn Tức đã chính thức châm ngòi cho các sóng gió trong chính trường Miền Nam, sự đau buồn của Tổng Thống Ngô Đình Diệm về tình trạng Phật Giáo như sau “Tôi thấy khi có vụ Phật giáo rồi, cụ Diệm buồn. Tôi đoán thấy ông hơi chán nản. Phật giáo làm quá rồi, ổng không muốn làm việc nữa” (Quách Tòng Đức/ Vĩnh Phúc/ BBC) và cuối cùng cái chết của anh em ông đã đem lại một thảm họa mà không ai có thể biện bác khác đi được đó là Miền Nam đã bị chặt đầu, Essentially Leaderless Viet Nam (!) mà Bộ Quốc Phòng cũng như cơ quan CIA Hoa Kỳ đã phải công nhận. Không có lãnh đạo thì chín năm sau đó Miền Nam tất phải rơi vào tay Trung Cộng, mà chính tên Bộ Trưởng Ngoại Giao cộng sản Nguyễn Cơ Thạch cũng đã công nhận “đây là bắt đầu của thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 5 vô cùng nguy hiểm” (Bùi Tín/ RFA)! Sự việc Trung Cộng thôn tính Hoàng Sa hơn 1 năm trước ngày Miền Nam thất thủ là một bằng chứng Bắc Thuộc không thể nào sai được!
Đó là hậu quả mà những tên giặc như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim, Nguyễn Văn Nhung, Dương Hiếu Nghĩa và PGVNTN đã mang lại cho đất nước, trong đó, vụ nướng sống Thích Quảng Đức là một ngòi nổ hết sức quan trọng. Vì vậy, năm mươi năm sau, bọn Tiết Độ Sứ Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Sinh Hùng đã vô cùng sung sướng đúc tượng hoành tráng để nhớ ơn ông ta, đồng thời tiếp tục chính sách bôi nhọ chính quyền Miền Nam rằng chính quyền Miền Nam đàn áp Phật Giáo, còn chúng thì thương yêu Phật Giáo!
Phạm Phương Thảo, Lê Thanh Hải và các đại diện UBND Thành phố đến cắt băng khánh thành tượng đài Thích Quảng Đức, 2010 (cand.com.vn)
Mục đích chính trị và thủ phạm việc nướng sống ông Thích Quảng Đức không ai mà không biết, nhưng vì một số người Việt Quốc Gia vẫn còn giữ thái độ im lặng khiến cho những kẻ bất lương và Việt Cộng tưởng bở làm tới. Tưởng Thích Quảng Đức vẫn còn giá trị của một cái ổ khóa để khóa miệng những ai muốn vạch trần bộ mặt thật của bọn “Phật Giáo Tranh Đấu”. Vì vậy, cái ổ khóa Thích Quảng Đức đã được bôi dầu mỡ tune up lại với quý danh rất bảnh là “Bồ Tát” Thích Quảng Đức và một công trình công viên tượng đài đồ sộ trong nước và tổ chức lăng xê khắp hoàn cầu. Chủ nhân của chiến dịch này ai cũng biết là cái mặt mẹt Trung Ương Đảng Việt Cộng. Dĩ nhiên chẳng ai thèm đếm xỉa đến những những gì Việt Cộng và những tên sư quốc doanh khoa môi múa mỏ, nhưng ở ngoài nước thì tất cả những tên tay sai của chúng cần phải bị điểm mặt, trong đó có chùa Khánh Anh của Thích Minh Tâm tại Âu Châu, chùa Pháp Luân của Thích Giác Đẳng tại Houston Texas, chùa Bát Nhã Santa Ana của Thích Nguyên Trí và “tổng hội cư sĩ” của Huỳnh Tấn Lê, hung thủ Trần Quang Thuận, giặc già hung thủ Tôn Thất Đính, chùa Bảo Quang của tên du đảng Thích Quảng Thanh với nhân vật Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái quậy phá lừng lẫy một thời kiêm hung thủ, Thích Tâm Châu, và đám “báo chí” tay sai Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy, Vũ Ánh.
Dịch chú thích: (Ảnh trái) 12/12/1964 - Hai lãnh tụ phật giáo Thích Trí Quang, trái, và Thích Tâm Châu cùng cầu nguyện tại trụ sở chính của phật giáo trước khi bắt đầu cuộc tuyệt thực 48 tiếng chống chính phủ Trần Văn Hương. Nhóm phật giáo buộc tội rằng người đứng đầu chính phủ đang thua cuộc chiến bởi vì họ làm cho nhân dân chán ghét. (Ảnh phải) 9/4/1966 - Nhóm phật giáo đòi hỏi thành lập chính phủ dân sự. Các lãnh tụ phật giáo cao nhất Thích Trí Quang, trái, và Thích Tâm Châu, phải, đang ngồi họp tại Viện Hóa Đạo ở trung tâm Sàigon hôm nay khi một bản tuyên cáo được đưa ra chống chính phủ quân đội của Thủ Tướng Nguyễn Cao Kỳ và yêu cầu có một chính phủ dân sự được bầu cử. Toàn bộ lãnh tụ phật giáo từ tất cả mọi phe cánh tập trung lại ra một bản tuyên cáo chung này. Các tín đồ trẻ thì biểu tình chống chính phủ Kỳ và, trong một phạm vi nhỏ hơn, chống Mỹ trong vòng một tháng qua (AP).
Nói về Thích Tâm Châu thì người Miền Nam không còn ai lạ gì thành tích phá hoại của ông ta. Đã từng một thời kết băng kết đảng chặt chẽ với Thích Trí Quang, Thích Thiện Minh, Thích Hộ Giác, Thích Quảng Độ, Thích Chánh Lạc, Thích Huyền Quang, Võ Đình Cường, Thích Minh Châu hè nhau phá nát Miền Nam. Nỗi đau đất nước bị lọt vào tay Trung Cộng và Việt Cộng quá lớn trong đó từng tên phá hoại trong đám sư chính trị nói trên đã bị vạch mặt, nhưng người ta không nhắc đến tên Thích Tâm Châu vì lẽ vào thập niên 1990, ông ta đã công nhận, cho dù là chỉ khúc đuôi dấu đi khúc đầu, rằng: “Thực sự, cuộc tranh đấu từ tháng 6-1966, cho đến nay chia đôi Giáo Hội, đều do bàn tay Cộng Sản đạo diễn, làm hại cho Phật Giáo và quốc gia Việt Nam không nhỏ. Vì vậy, Phật Giáo không phải là không có trách nhiệm, liên đới đến sự để mất VNCH cho Cộng Sản. Vấn đề này, chính Hòa Thượng Thích Huyền Quang cũng thường nhắc đi nhắc lại: CS từng tuyên bố: "Phật Giáo Ấn Quang hai lần có công với Cách Mạng". Đó là lý do tại sao người ta không nhắc đến tên Thích Tâm Châu là vậy.
Nhưng chuyện đời 99% không thể “buông dao đồ tể là thành Phật”, không phải vậy, mà câu “mèo lại hoàn mèo, cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ” lại được chứng minh gần như là một định luật. Hôm nay, cái định luật cốt khỉ này đã được chứng minh là đúng với Thích Tâm Châu. Hãy tóm tắt những điểm chính bài phát biểu của ông cựu Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái Bảo Vệ Phật Giáo thì thấy ngay cái cốt khỉ đó.
Trong bài phát biểu, ông Thích Tâm Châu đã đề cập 6 điểm: Điểm thứ nhất “cấm treo cờ Phật Giáo” kéo theo vụ nổ Đài Phát Thanh Huế làm cho “các Phật tử vị pháp vong thân”, điểm thứ hai là Dụ số 10, thứ ba là chính phủ “hãm hại” chùa Từ Đàm và các chùa tại Huế, thứ tư là việc chính ông ta chỉ huy vụ “tự thiêu” của Thích Quảng Đức để cứu nguy cho Phật Giáo, thứ năm là “Phật Giáo” của các ông không oán thù gì Thiên Chúa Giáo, và thứ sáu là kêu gọi đoàn kết để chống cộng, tiến lên đoàn kết toàn thế giới, “ngay cả lúc nào luôn luôn cũng thành thực trung thành liên kết chặt chẽ vui vẻ xây dựng với cả Trung Hoa, các nước láng giếng và tất cả trên thế giới” (???!) (Trích nguyên văn 100%).
Chúng tôi xin phân tích từng điểm mà ông Tâm Châu đề cập:
1/ Thích Tâm Châu nói: “Mùa Phật Đản năm 1963, không hiểu vô tình hay hữu ý có ra thông bạch cấm treo cờ PG nhân mùa Phật Đản đó. Vì vậy cho nên tại Huế năm đó đã xảy ra sự đấu tranh ngay tại đêm Phật đản ngay tại Đài Phát Thanh Huế. Các Phật tử đã bị vị pháp vong thân, 8 vị.”
Sự thật thế nào? Sự thật thì chỉ có thông tư nhắc nhở về thể lệ treo cờ chung chung trên toàn quốc chứ không phải lệnh cấm treo cờ Phật Giáo như bọn Thích Trí Quang và Cộng Sản hùa nhau rêu rao. Căn cứ vào sự kiện chỉ có mỗi Huế là “bị cấm treo cờ” mà không nơi nào khác trên toàn quốc bị cấm cả, điều này chứng tỏ đây là một âm mưu của bọn Phật Giáo Tranh Đấu và nội tuyến nằm vùng trong chính quyền địa phương Huế. Đặc biệt là sự kiện ngay cả sau khi TT Ngô Đình Diệm bị sát hại, các tướng lãnh phản loạn cũng không tìm thấy cái lệnh này, một điều mà chắc chắn bọn phản loạn phải tìm cho bằng được để kết tội cho Tổng Thống và chính nghĩa hóa việc “giết vua” của chúng. Ngay cả đến ngày hôm nay cũng không ai thấy được cái lệnh này nó tròn méo ra sao, mà tất cả chỉ là nói miệng, và cứ như thế truyền tụng từ năm này đến năm khác, chổ này đến chổ khác. Vì vậy, có thể kết luận rằng lệnh cấm treo cờ chỉ là một trò bịp bợm của Thích Trí Quang và Cộng Sản, dựa trên sự nhắc nhở về thể thức treo cờ chung chung của chính phủ mà đồng bọn nằm vùng trong Phật Giáo và nội tuyến trong chính quyền đã dàn dựng nhằm gây bất lợi chính trị cho chính quyền VNCH.
Một người đã cho xây chùa Xá Lợi, tu sửa chùa Từ Đàm, tặng không miếng đất lớn để xây chùa Vĩnh Nghiêm như TT Ngô Đình Diệm, hơn 2 ngàn ngôi chùa mới đã được xây dựng dưới sự cai trị của ông mà chính Thích Nhất Hạnh cũng phải công nhận, đâu có điên rồ đến mức lựa ngày Phật Đản để cấm treo cờ Phật Giáo? Mà tại sao lại chỉ cấm treo cờ tại Huế thôi mà không là lịnh cấm trên toàn quốc? Như vậy, có ngu cỡ nào thì cũng phải biết đây là âm mưu bịa ra của bọn Phật Giáo Tranh Đấu và Việt Cộng.
Hậu quả của việc treo cờ này, theo ông Thích Tâm Châu, đã đẻ ra vụ nổ Đài Phát Thanh Huế và đẻ luôn ra 8 Phật tử “vị pháp vong thân”. Đoạn này, ông Thích Tâm Châu ngoa ngữ không khác gì cộng sản, bởi vì Chính phủ VNCH có bức tử 8 thiếu nhi này vì tội theo đạo Phật hay không mà gọi họ là “thánh tử đạo vị pháp vong thân”? Đơn giản 8 thiếu nhi này chỉ là nạn nhân trong hàng chục ngàn đồng bào Miền Nam bị chết vì chất nổ khủng bố của Việt Cộng mà họ có được phong thánh tử đạo đâu? Trong trường hợp khủng bố này, ngoài Việt Cộng còn có bàn tay của Thích Trí Quang nhúng vào, theo như lời Đại Tá Đào Thế Hiển Giám Đốc Công An Cảnh Sát Trung Nguyên Trung Phần. Trò vừa ăn cướp vừa la làng, gắp lửa bỏ tay người là trò Việt Cộng thực hiện thường xuyên tại Miền Nam, như vụ giết Giáo Sư Bông chẳng hạn, chẳng có gì lạ. Còn những ai muốn tự nhận mình là những kẻ ngu dốt và cuồng tín thì cứ việc gọi 8 nạn nhân này là “Thánh Tử Đạo vị pháp vong thân”, chẳng hạn như bọn Huỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Vũ Ánh, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Thích Tâm Châu, Thích Nguyên Trí, Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lý, Thích Chánh Lạc, Võ Văn Ái v.v. cứ việc go ahead! Vì trên đời này không ai có quyền cấm quý vị ngu cả!
2/ Về Dụ Số 10: Đây là món mà Phật Giáo Tranh Đấu và ủng hộ viên của chúng cũng như ông Thích Tâm Châu lúc nào cũng lãi nhãi, như đó là cái tội đàn áp Phật Giáo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm vậy.
Muốn chứng minh Dụ số 10 là tội ác của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, thì tất cả các ông có tên dưới đây: Thích Tâm Châu, Cao Huy Thuần, Huỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Vũ Ánh, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Thích Giác Đẳng, Thích Minh Tâm, Thích Nguyên Trí, Hội Cư Sĩ của Huỳnh Tấn Lê và tất cả những kẻ lớn tiếng vu cáo chế độ TT Ngô Đình Diệm trong hội trường Jerome cũng như tất cả các kẻ đồng hội đồng thuyền khác trên thế giới, phải trả lời cho được các câu hỏi sau đây:
Thứ nhất, nội dung chính của Dụ số 10 là gì? Dụ này soạn ra để đàn áp Phật Giáo hay để thanh lọc cộng sản giả dạng tu hành, và điều này có cần thiết cho an ninh quốc gia hay không? Thứ hai, ai ban hành Dụ số 10, TT Ngô Đình Diệm hay Quốc Trưởng Bảo Đại? Thứ ba, ai có quyền sửa đổi luật pháp, TT Ngô Đình Diệm hay quốc hội VNCH? Thứ tư, sau khi TT Ngô Đình Diệm bị sát hại thì chính tên giết người Dương Văn Minh tuyên bố “mọi luật lệ tạm thời giữ nguyên”. Tại sao Phật Giáo Tranh Đấu không nhảy cỡn lên với nó hoặc nhảy cỡn lên với quốc hội Đệ Nhị Cộng Hòa yêu cầu họ phải bãi bỏ cái Dụ ác ôn này lập tức, mà trái lại lại chẳng hề đếm xỉa gì đến Dụ này nữa, thế là sao? Tại sao sau đó không tiếp tục gào thét về cái Dụ Số 10 này nữa để đến nổi cái luật ác ôn này nó vẫn hiên ngang tồn tại mà đàn áp quý vị cho mãi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 là sao? Thứ năm, tại sao sau khi TT Ngô Đình Diệm không còn nữa thì Phật Giáo Tranh Đấu cũng tảng lờ cái Dụ số 10, nhưng hể có ai đá động đến công ơn của TT Ngô Đình Diệm thì lại đem Dụ số 10 ra lãi nhãi, tại sao lạ vậy?
Nếu không trả lời được các câu hỏi trên thì những kẻ mắc bịnh “Dụ số 10” một là bị bịnh đần độn, hai là bị bịnh khả ố vô liêm sĩ, ba là bịnh tay sai cho cộng sản. Có kẻ mắc một trong ba thứ bịnh này, có kẻ mắc cùng một lúc cả ba chứng không chừng, chúng ta tạm thời liệt kê bọn này là vậy!
3/ Thứ ba: Yêu cầu ông Thích Tâm Châu đưa ra bằng cớ chính phủ VNCH đã cắt điện nước, không cho thức ăn uống và hãm hại các chùa tại Huế trong đó có chùa Từ Đàm, ai đã bị hãm hại và hãm hại như thế nào, đưa ra bằng cớ? Nếu ông không đưa ra được bằng cớ thì ông nên tự vả vào miệng mình và đi đâu nên kiếm cái mo mà đậy mặt lại.
4/ Thứ tư: Ông nói rằng Phật Giáo không thù oán ganh ghét gì Thiên Chúa Giáo. Không oán thù gia đình Ngô Đình... Ông hãy đọc lời một trong những đồng bọn Tranh Đấu của ông: “Các thành phần đưa đi lập nghiệp mới này đa số là tín đồ Phật giáo và một số dân chúng đã có đời sống ổn định. Đa số các khu nói trên do các cán bộ Chống Cộng điều khiển nghiêm nhặt, có nơi nằm dưới quyền các vị Linh mục. Ai chịu phục tùng, hoặc ai chịu cải đạo Thiên chúa giáo thì được cấp phát lương thực đầy đủ. Những kẻ khác bị đối đãi phân biệt.” (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 39). "Ở miền Nam, ông Diệm tìm đủ cách dẹp Phật giáo, dành địa bàn cho Thiên Chúa Giáo. Một chế độ giáo trị và gia đình trị, độc tài chuyên chế. Nhưng đã không thành công biến miền Nam thành quốc gia Thiên Chúa giáo như tại Philippines ở phía đông Việt Nam. Vì vậy sau 9 năm ngự trị đất nước chẳng phát triển được bao nhiêu..." (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 40).
Quý vị không thù oán gì với Thiên Chúa Giáo mà lại tuyên truyền khẩu hiệu “Cần Lao Công Giáo, mật vụ Nhu Diệm,“Cần Lao Công Giáo phù Ngô phục hận” thế là thế nào?
Không thù oán Diệm tại sao lại có câu “Diệm mà không Diệm”? “Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41). Qua câu nói này thì không những Diệm bị oán thù mà tất cả chính quyền VNCH đều bị Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất oán thù, kể cả những tên đã giết Diệm dùm cho Phật Giáo Tranh Đấu, tức PGVNTN, như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm.
Đi tu kiểu gì đây? Quỷ sứ đi tu hay người đàng hoàng đi tu thưa ông Thích Tâm Châu?
5/ Thứ năm, chuyện ông Thích Tâm Châu kêu gọi hòa hợp hòa giải với cộng sản Trung Hoa “luôn luôn thành thực trung thành liên kết chặt chẽ vui vẻ xây dựng với cả Trung Hoa, các nước láng giềng và tất cả trên thế giới”(trích nguyên văn). Đọc đến đây tôi bị á khẩu đột ngột không thể bình luận được nữa. Chỉ xin hỏi một câu rất ngắn, “Thưa ông Tâm Châu, ông bị trúng gió hay trúng tiền của Việt Cộng và Trung Cộng (?), trong hai cái, ông đã trúng cái nào hay ông trúng cả hai?”
6/ Cuối cùng chúng tôi xin bàn đến vai trò của Thích Tâm Châu và Trần Quang Thuận trong việc đốt sống Thích Quảng Đức:
Đầu tiên hung thủ Trần Quang Thuận, một trong những con cá sấu chính, đã đến hội trường Jerome Santa Ana ngày 23 tháng 6 2013 để khóc con mồi Thích Quảng Đức và chửi bới Tổng Thống Ngô Đình Diệm, y lái chiếc xe Austin hai mầu xanh trắng, mang số DBA 599 chở Thích Quảng Đức đến chỗ bị thiêu ở Ngã tư Lê Văn Duyệt và Phan Đình Phùng. Tên hung thủ này đã thoát lưới pháp luật nhưng y cần phải bị vạch mặt trước tòa án lịch sử.
(Ảnh trái) 23/6/2013 - Trần Quang Thuận phát biểu tại Jerome, Santa Ana. (Ảnh phải) 11/6/1963 - Chiếc xe Austin mà Trần Quang Thuận đã chở ông Quảng Đức đến hiện trường.
Và đây là niềm hãnh diện của cá sấu Thích Tâm Châu: “Chính tôi là người đầu tiên hướng dẫn đoàn biểu tình ấy và đầu tiên chính tôi đứng tại đó. Tất cả chư tăng ni đều nghĩa là khóc lóc. Riêng có tôi quả tình khóc trong tâm chứ ngoài không có khóc vẫn im lặng để chỉ huy công việc biểu tình ngày hôm ấy”… “Khi đó đại đức Chân Ngữ mới tưới xăng trên đầu và tự ngài tự bật diêm quẹt để lửa bốc cháy”... “ngài vẫn ngồi im lặng hoàn toàn thiền định như vậy, để gì? Để tự hóa thân mình cảnh tỉnh cho nhân tâm thế sự và đồng thời cứu nguy cho Phật giáo Việt Nam trong lúc đó”.
Đầu tiên phải sửa lại lời nói của Thích Tâm Châu cho đúng sự thật. Đây là một vụ đốt người chứ không phải biểu tình. Vì vậy, lời của ông Thích Tâm Châu phải được sửa lại cho chính xác thế này, “vẫn im lặng để chỉ huy việc đốt sống Thích Quảng Đức hôm ấy”. Tiếp đến phải khẳng định lại “tự ngài tự bật diêm quẹt để lửa bốc cháy” hay “ngài đã bị một hung thủ thứ hai bật diêm đốt cháy”?
Phải nói rõ rằng, hoàn toàn không có chuyện Thích Quảng Đức tự bật diêm quẹt để đốt mình như Thích Tâm Châu, Malcolm Browne, David Halberstam, Neil Sheehan và một số báo chí và một đám về hùa đã bịp thiên hạ. Tấm hình Thích Quảng Đức đang chắp tay đã bị phụ chú giả bên dưới là đang bật diêm quẹt. Ông Tâm Châu, Malcolm Browne và tất cả bọn đã nói Thích Quảng Đức tự bật diêm quẹt là một bọn nói láo trắng trợn vô liêm sĩ. Hãy nhìn Video đốt cháy Thích Quảng Đức như sau:
Đầu tiên, hung thủ Thích Chơn Ngữ, người được xác nhận bởi Thích Tâm Châu, đổ xăng lên đầu Lâm Văn Tức, sau đó tên này đổ tràn ra chung quanh chổ nạn nhân ngồi thành một vòng tròn lớn. Mục đích là làm cho cây đuốc khi bốc cháy trở thành lớn và “hoành tráng”. Cuối cùng Thích Chơn Ngữ rưới thành một vệt dài đàng sau lưng Lâm Văn Tức để dẫn lửa. Vết xăng này nhằm bảo đảm khoảng cách an toàn cho người ném diêm quẹt với cái vũng xăng lênh láng chung quanh Lâm Văn Tức, nếu không lửa sẽ phựt lên táp vào người y.
Sau đó lửa phát ra từ đâu? Lửa đã khởi đầu từ vết xăng dẫn đường mà tên Thích Chơn Ngữ rưới cuối cùng. Trước khi đó, chúng ta thoáng thấy một cái đầu trọc khác tại đầu cuối cùng của vết xăng này và lửa đã được dẫn đi từ đó. Lửa bò từ xa rồi đến phía sau lưng chổ Thích Quảng Đức ngồi, rồi bò tới bên phải của Thích Quảng Đức và sau đó ập ra phía trước mặt rồi bùng lên thành một cây đuốc tròn rất “hoành tráng”. Với cuốn video rõ ràng như vậy, không một ai dám cho rằng Thích Quảng Đức đã tự châm quẹt diêm, trừ những kẻ vô liêm sĩ, trong đó có Malcolm Browne và Thích Tâm Châu.
Bây giờ chúng ta bàn đến việc ông Lâm Văn Tức đã bị chích thuốc mê hay không chích thuốc mê. Ông Tâm Châu nói: “Ngài ung dung tự tại bước ra từ xe đến cái chổ ngài ngồi tọa thiền vững chắc …sau này có nhiều người tuyên truyền xuyên tạc cho cách này cho cách khác cho là nướng sống cho là chích thuốc mê hoàn toàn sai sự thật và hoàn toàn không biết sự tu chứng của Phật giáo.”
Sự thật thế nào, khi Thích Quảng Đức bước xuống xe, đã không thể tự đi một mình cho dù là đi lạng quạng, mà phải có người dìu đi. Hay nói chính xác hơn là đã có người kéo các xác không hồn của ông ta đi và sau đó đặt ông ta ngồi xuống đất. Nếu ông ta không bị chích thuốc mê thì ông ta phải tự mình đi đến chổ chết, và trước đám đông đầy báo chí và máy quay phim, ông ta phải dõng dạc tuyên bố lý do ông ta tự thiêu, kêu gọi Tổng Thống thức tỉnh nhân tâm, đồng thời phải làm cho được hai hành động cuối cùng là phải tự đổ xăng lên đầu mình và tự châm lửa. Tại sao ông ta không thể cầm can xăng tưới lên đầu mình và cũng không thể tự bật diêm quẹt? Bởi vì đã bị thuốc mê rồi thì sức lực đâu còn để làm những điều hết sức đơn giản này?. Ngoài ra ông ta cũng không ngồi tọa thiền cho đến khi đám cháy lụi tàn như lời đồn thổi hoang đường, mà chỉ 15 giây sau, ông Thích Quảng Đức đã ngã chổng queo ra đất không một chút dãy dụa, giống hệt như một cái xác đã bị làm cho tê liệt hẳn từ trước, nay đem nướng chín. Bồ Tát ngồi tọa thiền đến tàn cuộc chiến vì có nội lực tu chứng hay chỉ mới 15 giây đã ngã chỏng gọng ngay lập tức và bất động như đã bị liệt từ trước?
Thời đại Internet không dễ nói láo đâu quý vị Phật Giáo Tranh Đấu và đám cuồng tín!
Rõ ràng, lý thuyết cho rằng ông Lâm Văn Tức không bị chích thuốc mê là điều hoang đường. Và cái gọi là “trái tim bất diệt” của Thích Quảng Đức cũng thuộc loại trái tim bất diệt của anh hùng Lê Văn Tám.
Như vậy, không có chuyện tự thiêu mà cũng chẳng có chuyện ông Lâm văn Tức không bị chích thuốc mê từ trước.
Thứ đến, xin chúc mừng ông Thích Tâm Châu và chúc mừng Phong Trào Phật Giáo Việt Nam giai đoạn 1963-1966, quả là may mắn mới tụ tập được một băng lãnh đạo đầy máu lạnh và không biết gớm tay về việc giết người nơi công cộng và trước ống kính như Trần Quang Thuận, Thích Chơn Ngữ và Thích Tâm Châu. Thích Tâm Châu nói “vẫn im lặng để chỉ huy công việc đốt sống (biểu tình) ngày hôm ấy”, như vậy Bà Ngô Đình Nhu nói rằng “Họ đã barbecue các ông sư” điều này có gì sai? Nhờ có bản lãnh và máu lạnh như thế cho nên sau khi “Diệm” kẻ thù của các ông bị giết rồi, các ông vẫn tiếp tục im lặng chỉ huy công việc đập tan bộ máy chính quyền Mỹ Ngụy đến hơi thở cuối cùng, như lời Thích Hộ Giác, một đồng bọn của ông Thích Tâm Châu gào thét trước đám đông: Phật Giáo sẽ chiến đấu đến “giọt máu cuối cùng và hơi thở cuối cùng” để đạt được yêu sách 4 điểm, trong đó việc loại trừ chính phủ VNCH hiện tại, được nhấn mạnh là yêu sách hàng đầu (United Press International, 16/3/1966).
Hai năm hỗn loạn chính trị, thay đổi cả thảy hàng chục chính phủ, không chính phủ nào tồn tại quá 3 tháng dưới sự biểu tình đêm ngày ngày đêm và đem người đốt sống một cách vô lương tâm như đốt pháo bông của các ông Phật Giáo Tranh Đấu, đã tạo lợi thế quân sự và tình báo cho Việt Cộng đến mức mà lẽ ra Miền Nam đã rơi vào tay cộng sản năm 1966 rồi chứ không đợi đến năm 1975, nếu như không có sự đổ bộ khẩn cấp của quân đội Hoa Kỳ vào tháng 3 năm 1965. Do đó, việc đổ quân đội Hoa Kỳ vào Việt Nam không phải là không có trách nhiệm của Phật Giáo Tranh Đấu, mà phải nói rằng các ông là thủ phạm chính dẫn đưa đất nước đến tình trạng hấp hối đó. Tất cả những điều nói trên là bằng chứng lịch sử về mưu đồ chính trị của băng đảng Phật Giáo Tranh Đấu mà không cách chi PGVNTN có thể chối cãi được.
Thích Huyền Quang nói:“Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).
Điều đó nói lên cái gì? Điều đó khẳng định rằng Diệm chết rồi mà các “nhà tu” Phật Giáo Tranh Đấu vẫn còn thù ghét Diệm cho đến hơi thở cuối cùng, Miền Nam vẫn phải có biểu tình lên đường xuống đường cho tới hơi thở cuối cùng, sách động bởi đám sư sãi và Phật Tử của Phật Giáo Tranh Đấu để loại trừ “Diệm mà không Diệm”, cũng có nghĩa là dân chúng Miền Nam phải chịu đựng tình trạng bất ổn chính trị gây ra bởi PGTĐ mà hậu quả là tiềm lực chiến tranh bị suy yếu theo trong lúc quốc gia đang có chiến tranh với cộng sản, kéo đến tình trạng nguy hiểm an ninh lãnh thổ. Điều này cũng chứng tỏ tu hành chỉ là cái nhãn hiệu của đám Phật Giáo Tranh Đấu mà thực chất bên trong bọn chúng là một đám hoạt động chính trị vận động cho thần quyền khống chế thế quyền và liên kết với cộng sản để kiếm sức mạnh và đã được cộng sản sử dụng hữu hiệu. Nhiệm vụ chính của Phật Giáo Tranh Đấu, tức Phật Giáo Thống Nhất, không phải là tu hành mà là làm chính trị mà phải giật cho sập chế độ VNCH bằng mọi giá, bất kể ai là đại diện chính quyền, trừ phi đó là chính quyền Việt Cộng và chính quyền Phật Giáo Tranh Đấu.
Bởi thế cho nên ngày 18/2/1967, Thích Quảng Độ và Thích Trí Quang, Cao Ngọc Phượng mới hiên ngang nói rằng Chính quyền Nam Việt Nam hiện nay không phải là chính quyền của chúng tôi và không đại diện cho nhân dân chúng tôi. Nó được Mỹ áp đặt lên chúng tôi và được điều khiển bởi những tên lính đánh thuê cho Pháp chống lại nhân dân Việt Nam trước 1954. Nếu chúng tôi được bầu cử tự do, chính quyền này không tồn tại một ngày. Chúng tôi muốn tự chúng tôi giải quyết vấn đề Việt Nam của chúng tôi bằng cách điều đình với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Bắc Việt cũng như sự rút quân của Mỹ." (Ngày 18/2/1967 Thích Quảng Độ, Thích Trí Quang, New York Times 1967).
Câu hỏi của chúng tôi là, với những ngôn ngữ như vậy tại sao chính phủ VNCH đã không bắt bọn cộng sản trá hình này hoặc ít nhất đuổi chúng qua bên kia cầu Hiền Lương để chúng điều đình với Bắc Việt và MTGPMN theo như ý chúng muốn? Chính quyền VNCH đã quá nhu nhược với bọn giả dạng tu hành này, chúng nó quyền hành gì, ai bầu chúng lên mà đòi đại diện dân chúng Miền Nam trực tiếp điều đình với kẻ thù cộng sản?
Được đàng chân lân đàng đầu, Thích Quảng Độ ngày 20/10/1974 lớn lối tiếp: “Nếu Thiệu ngoan cố không từ chức, thì Ấn Quang sẽ hành động kéo Thiệu xuống” (Thích Quảng Độ 20/10/1974 Washington Post).
Sau khi Thiệu đã xuống thì VNCH cũng xuống theo bước chân của Thiệu, lúc đó PGVNTN hiện nguyên hình tay sai cộng sản như sau: “Trưa 30/4/75 chính quyền Việt Nam Cộng Hòa thất thủ. Sau khi nghe Đại Tướng Dương Văn Minh đầu hàng vô điều kiện trước sự tiến công của Bộ Đội Cách Mạng, lúc ấy tôi có mặt tại trụ sở GHPGVNTN ở chùa Ấn Quang. Chúng tôi họp bàn và bàn thảo tờ tuyên cáo nội dung hoan nghênh cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn vừa kết thúc. GHPGVNTN sẽ tìm phuơng tiện để hàn gắn vết thương chiến tranh” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).
Sau đó là màn đòi chia ghế vì “Phật Giáo Việt Nam đã hai lần có công với cách mạng” (Thích Huyền Quang). Hãy xem tiếp màn xin ghế nhục nhã của Phật Giáo Tranh Đấu tức Việt Nam Thống Nhất với Việt Cộng như sau:
“Hội đồng viện thỉnh cử Đại Lão HT Thích Đôn Hậu nguyên đại diện miền Vạn Hạnh của GHPGVNTN, hướng dẫn một phái đoàn đến hội kiến ông Nguyễn Văn Hiếu, Bộ Trưởng Bộ Văn Hóa Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam để xin mở cuộc họp thống nhất hai giáo hội Nam Bắc. Nhưng tại cuộc gặp này, ông Hiếu nói: “Thống nhất Phật Giáo thì tốt, nhưng thống nhất với Phật Giáo cách mạng, chứ thống nhất làm chi với bọn Phật giáo phản động!” Hòa thượng Đôn Hậu hỏi: “Phật giáo phản động là ai? Ông Bộ Trưởng Hiếu không trả lời. Như thế, sau ngày 30.4.1975. GHPGVNTN muốn thử thời vận nhưng đã thất bại!” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 42).
Thật là nhục nhã thảm thương cho PGVNTN một thời lên đường xuống đường trực diện đối đầu giày xéo chính quyền Miền Nam, còn đối với Việt Cộng thì chỉ dám xin thử thời vận! Hiền khô như vậy mà lại bị cộng sản mắng ngay vào mặt thống nhất làm chi với bọn Phật giáo phản động! Thật là tội nghiệp! Thích Đôn Hậu hay Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, và cả đám Mặt Trận GPMN đều là một đám ngu dốt đi tin lời Việt Cộng làm việc không công cho nó. Công lao lên đường xuống đường, đốt bao nhiêu sư như đốt pháo bông để loại trừ Diệm Thiệu đã bị thành công cốc, lại còn chuốc lấy nhục nhã ê chề!: Như thế, sau ngày 30.4.1975.
GHPGVNTN muốn thử thời vận nhưng đã thất bại!”(Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 42).
Tuy nhiên, dù bị nhục nhã ê chề như vậy, nhưng chỉ cần vài cái vuốt ve của Mai Chí Thọ, có được cái chùa đẹp đẽ là thì lại tiếp tục sự nghiệp chống Mỹ chống Diệm chống Thiệu cứu nước ngay. Hãy xem sự nghiệp chống Mỹ chống Ngụy sau 1975 của Thích Quang Độ: “Hàng tỉ đô la Hoa Kỳ đổ ra nuôi một bộ máy quốc gia chống Cộng, nuôi hàng triệu binh sĩ, cảnh sát, mật vụ chống Cộng, với sự tiếp tay của nửa triệu binh sĩ Hoa Kỳ. Những tác nhân chính này đã làm gì để bảo vệ Miền Nam? (Quảng Độ 18/1/2010 queme.net). Ngày 8 tháng 5 năm 2011 chống tiếp: “Nên lần đầu trong lịch sử, Phật giáo Việt Nam mới phải có cuộc đấu tranh xuống đường thập niên 60 để bảo vệ lý tưởng đạo đức Đông phương trước sức tấn công hung hãn của các ý thức hệ ngoại lai làm tha hóa xã hội và con người” (8/5/2011 Quảng Độ queme.net).
Xin hỏi toàn bộ đám Phật Giáo Tranh Đấu, từ Thống Nhất đến Về Nguồn, đến Việt Nam Quốc Tự, từ Thích Quảng Độ đến Thích Tâm Châu, đến Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lý, Thích Chánh Lạc, Thích Nguyên Trí, Thích Minh Tâm, Võ Văn Ái, Nguyễn Trọng Nho, và đám Về Nguồn Trần Quang Thuận, Huỳnh Tấn Lê, Đào Văn Bình, Cao Văn Hở, Trần Phú Hùng, Nguyễn Phú Hùng, đám “nhà báo” PG tranh đấu Vũ Ánh, Nguyên Huy, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, xin hỏi xã hội Miền Nam từ năm 1954 đến 1975 tha hóa đến chừng nào? Cho ví dụ cụ thể?
Có kiểu tu hành gì mà lại lấy tên Phật Giáo Tranh Đấu rồi thề sẽ chiến đấu đến “giọt máu cuối cùng và hơi thở cuối cùng” để đạt được yêu sách 4 điểm, trong đó việc loại trừ chính phủ VNCH hiện tại, được nhấn mạnh là yêu sách hàng đầu (United Press International, 16/3/1966)?
Quỷ Sa Tăng tranh đấu hay Phật Giáo tranh đấu?
Ông Thích Tâm Châu, bây giờ ông nói rằng Thích Quảng Đức tự thiêu là “để tự hóa thân mình cảnh tỉnh cho nhân tâm thế sự và đồng thời cứu nguy cho Phật giáo Việt Nam trong lúc đó”. Thế thì ông và băng đảng Huỳnh Tấn Lê, Nhã Ca, Trần Dạ Từ Vũ Ánh hãy cùng đọc đoạn nhà báo Vĩnh Phúc cựu phóng viên đài BBC phỏng vấn ông Võ Như Nguyện về cái “nhân tâm” của người mà Thích Quảng Đức muốn cảnh tỉnh đi: “Phần cụ Võ Như Nguyện, lúc còn làm Chủ tịch Uỷ ban Nội vụ Quốc Hội, đã đưa các TT Trí Thủ, Thiện Minh, Trí Quang vào gặp Tổng thống Diệm để xin đổi tên Hội Phật giáo Thừa Thiên thành Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Ngày hôm sau ông Diệm ký liền" (Nhà báo Vĩnh Phúc BBC phỏng vấn Cụ Võ Như Nguyện).
Vậy thì bài báo của Việt Báo trong đó đăng toàn bộ các lời thóa mạ TT Ngô Đình Diệm, đăng rằng ông đã giết trên 300 ngàn Phật Tử và nhiều điều rùng rợn khác, và đăng lếu láo rằng Bà Ngô Đình Nhu xin lỗi Phật Giáo, trong khi đó thì vào năm 1982 bà đã tái khẳng định trong cuộc phỏng vấn với openvault.wgbh.org rằng: “Đối với những người điên rồ vì hào quang giả tạo, đến độ chấp nhận bị đánh thuốc mê và để bị đốt cháy đến chết. Họ có quyền không bao giờ bị ai đặt vấn đề.Nhưng phải làm gì để ngăn chặn việc họ chấp nhận bị sát hại bởi các cuộc biểu tình?Điều duy nhất tôi có thể làm vào lúc đó là chế giễu họ. Bởi vì khi nó được tô vẽ như một cái gì đó hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi, thì tất nhiên, sẽ luôn luôn có thêm người điên rồ vì hào quang giả tạo tiếp tục tự thiêu. Vì vậy, tôi phải làm ngược lại”, vậy thì, báo đăng những chuyện lếu láo và không buồn kiểm chứng như vậy là loại báo gì?
Báo như Việt Báo và Người Việt là báo gì? Báo Lá Cải hay Báo Lá Khoai? Nhà báo kiểu Vũ Ánh, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy là loại nhà báo gì? Nhà báo có giá trị hay nhà báo kiếm sống bằng cách chuyên đăng những chuyện bịa đặt vu khống và chửi đổng?
Và xin mời ông Thích Tâm Châu cùng băng đảng “Jerome Santa Ana” đọc lại cái gọi là Phật Giáo Tranh Đấu đã làm đẹp mặt Phật, qua Bạch Thư của chính ông Thích Tâm Châu:
“Phong trào mang bàn thờ Phật ra đường lan tràn khắp nơi và vào cả đến Saigon. Tại Saigon họ đem ảnh Phật ra để trên đống rác”. “Sự việc rõ ràng như thanh thiên bạch nhật, mà nhóm tranh đấu của Ấn Quang, được sự hộ trợ ngầm của CS nằm vùng, lải nhải vu khống cho VN Quốc Tự chia rẽ Giáo Hội, Thích Tâm Châu phá hoại và lũng đoạn Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất…”” Cho đến nỗi những vị Tăng không biết chút gì về việc tranh đấu, việc xây dựng Giáo Hội, cũng như các vị Tăng, Ni Phật - từ ở xa, hay sau này, cũng a dua, hùa theo sự tuyên truyền nhồi sọ của nhóm tranh đấu Ấn Quang và CS nằm vùng trong suốt hơn 30 năm naỵ Thực tội nghiệp” “Nói thẳng thắn, cuộc chiến tranh Quốc Cộng tại Việt Nam, không có một tôn giáo, một đoàn thể nào, không bị CS nằm vùng gây chia rẽ, phá hoại. Thiên Chúa Giáo có những cán bộ gộc nằm vùng như Vũ Ngọc Nhạ, Huỳnh Văn Trọng v.v... Phật Giáo cũng vậy, CS nằm vùng từ thượng tầng, tới hạ tầng, càng dễ dàng hơn.
Thực sự, cuộc tranh đấu từ tháng 6-1966, cho đến nay chia đôi Giáo Hội, đều do bàn tay CS đạo diễn, làm hại cho Phật Giáo và quốc gia VN không nhỏ. Vì vậy, Phật Giáo không phải là không có trách nhiệm, liên đới đến sự để mất VNCH cho CS” (Bạch Thư Thích Tâm Châu).
Và đây là những gì ông Thích Tâm Châu đã nói với nhà báo Vĩnh Phúc đài BBC về TT Ngô Đình Diệm và vụ Chùa Xá Lợi, hy vọng rằng ông không chối:
Nhà báo Vĩnh Phúc: - Theo Hòa Thượng, Tổng thống Diệm và ông Nhu có kỳ thị Phật giáo không?
Thích Tâm Châu: - Thực ra đối với TT Diệm khi đó tôi có gặp thì biết, ngài là người nho học. Ngài có tinh thần dân chủ hơn. Còn vấn đề kỳ thị, thì tôi không dám nói có hay không có. Chắc chắn thì tôi nói thẳng thắn ở cấp trên thì đương nhiên hiểu biết rộng hơn cấp thừa hành dưới, hoặc là chẳng hạn bị ảnh hưởng của Tổng giám mục Ngô Đình Thục là người vẫn muốn làm sao tôn giáo mình phát triển, nên tìm phương thức.. Có thể người dưới làm những cái nó sinh ra chuyện không tốt. Tôi tin tưởng là cấp trên không đến nỗi nào.
- Hồi đó sự phát triển Phật giáo nói chung, mà điển hình là sự phát triển các chùa chiền, có gì trở ngại không?
- Thực ra không có gì trở ngại. Nó chỉ có vấn đề trong sự bình thường chỗ nào làm chùa mà xin phép thì được xét thôi. Chung chung không có gì cả.
- Không bị trở ngại?
- Chỗ nào thì tôi không biết chứ trong Sàigòn thì tôi không thấy.Tôi thực sự không thấy.
- Hôm cảnh sát tấn công chùa, Thầy đang ở đâu?
- Tôi đang ở chùa Xá Lợi. Tôi cũng bị bắt, bị giam, nhưng không biết là giam ở đâu. Giam cho đến ngày 2/11/1963 mới được về.
- Thầy có bị hành hung không?
- Đánh đập thì không có.-Phong trào tranh đấu Phật giáo có bị ảnh hưởng của Cộng Sản không?
- Dạ không. Không có. Ở miền Trung thì tôi không biết, nhưng trong Nam thì tôi không thấy có vấn đề Cộng Sản. Về sau mới có chứ lúc ấy không có gì.
Những gì ông biết về cộng sản nằm vùng chỉ là kiến thức hạn hẹp của một ông thầy tu, còn chính phủ VNCH phải biết gấp ngàn lần hơn ông vì đó là bổn phận trách nhiệm và họ có phương tiện kỹ thuật để biết điều đó. Trong đó, bằng chứng đã quá rõ là Thích Quảng Đức, Thích Quảng Độ, Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu, v.v. là những tên cộng sản nằm vùng mà mỗi tên có một vai trò khác nhau, mỗi tên chống lại chính phủ VNCH theo mỗi kiểu trá hình khác nhau, chống đến khi chính phủ tan nát thì dân chúng cũng nát nhà tan cửa theo luôn mà các ông vẫn không sám hối. Rõ ràng chỉ khi các ông được lên ngôi cửu ngũ thì khi đó mới hết người đàn áp các ông!
Đây là sự thật Chùa Xá Lợi mà ông Thích Tâm Châu có mặt trong đó, mời ông đọc tiếp:
Nhà báo Vĩnh Phúc: “Ông Cao Xuân Vỹ cũng có mặt ở chùa Xá Lợi, lúc chùa bị tấn công. Chắc hẳn những điều ông nói là đúng.
Cụ Quách Tòng Đức: Có lẽ với vai trò của cụ là Đổng lý văn phòng phủ Tổng thống, cụ cũng có thể biết được tường tận vụ khủng hoảng Phật giáo. Nhà cụ lại ở ngay cạnh chùa Xá Lợi nên cũng thấy cuộc tấn công chùa. Đây là những câu tôi hỏi cụ: “Có đàn áp Phật giáo hay không?” “Không có đàn áp Phật giáo. Chính phủ giúp xây chùa Xá Lợi và nhiều chùa khác. Ông Diệm vốn biết nhược điểm của mình là người Thiên Chúa, ông cố giữ quân bình. “Ai ra lệnh tấn công chùa?” “Lúc đó ra lệnh miệng thôi à. Tấn công chùa là Cảnh sát, không phải quân đội. Tôi ở ngay bên, các chùa cũng để loa rầm rộ lắm. Nghe họ hô những khẩu hiệu ghê lắm. Xem thường chính phủ lắm”. “Có vài tướng đề nghị đánh chùa?” “Chắc là các tướng như tướng Đính có ý kiến đánh vào các chùa.Tôi thấy khi có vụ Phật giáo rồi, cụ Diệm buồn. Tôi đoán thấy ông hơi chán nản. Phật giáo làm quá rồi, ổng không muốn làm việc nữa. Một số công việc tôi trình lên. Ổng nói đưa cho ông Nhu. Tôi không thấy ông Nhu có tham vọng thay ông Diệm. Không thấy gì".
Và đây là cái gọi là “Chiến Dịch Nước Lũ” chùa Xá Lợi của Phật Giáo Tranh Đấu qua điều tra của Liên Hiệp Quốc, xin mời các nhà báo vĩ đại Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Vũ Ánh, Nguyên Huy đọc tiếp:
Ông Đại Sứ Volio phái đoàn điều tra của Liên Hiệp Quốc đã kể lại một số chi tiết khi nghe lời khai của một người dự định tình nguyện tự vận bằng cách tự thiêu như sau:
“Có một vị sư trẻ mới 19 tuổi, khai với phái đoàn điều tra rằng, ông ta được một số sư sãi khuyến khích tự thiêu vì Hòa Thượng Hội Chủ Phật Giáo Thích Tịnh Khiết đã bị giết, hằng trăm Phật tử đã bị chính quyền dìm chết dưới sông Sài gòn, nhiều ni cô đã bị mổ bụng, và chùa Xá Lợi đã bị đốt cháy. Nhà sư 19 tuổi nầy được yêu cầu tình nguyện hy sinh tự vận vì Phật giáo, và được bảo đảm rằng ông ta sẽ được cho uống thuốc để không bị đau đớn, ngoài ra ông ta cũng được đưa 3 bức thư tuyệt mệnh đã được viết sẵn để cho ông ta ký vào. Ông ta bị cảnh sát bắt, ngăn chận cuộc tự thiêu của ông ta và cũng là kịp lúc nhà sư trẻ 19 tuổi nầy biết được những gì mà ông ta đã nghe các nhà sư kia kể cho ông chỉ là những chuyện láo khoét bịa đặt, độc ác và hoàn toàn thất thiệt. Tất cả chỉ là để kích động ông mà thôi”.
Hòa Thượng Tịnh Khiết bị giết? Ni cô bị chính phủ mổ bụng? Chùa Xá Lợi bị đốt cháy? Hàng trăm Phật Tử nào bị chính quyền dìm xuống sông Sài Gòn?
Láo lường và bỉ ổi đến thế là cùng!
Và đây là những “offers”: Kẻ tình nguyện tự thiêu sẽ được “cho uống thuốc để không bị đau đớn” khi tự thiêu? Thư tuyệt mệnh sẽ được viết sẳn 3 bức để nạn nhân ký vào! Bọn khủng bố chiêu dụ người ôm bom tự sát thời này cũng không thể làm hơn được Phật Giáo Tranh Đấu của Việt Nam thời đó.
Rõ ràng đây là quỷ sứ đi tu chứ chẳng phải người thường đi tu!
Vậy thì có gì bảo đảm là ông Thích Quảng Đức đã không bị cho uống thuốc mê và thư tuyệt mệnh của ông ta là thư tuyệt mệnh thật? Láo lường và bỉ ổi đến thế là cùng. Vậy mà không biết nhục còn hè nhau kỷ niệm 50 năm ngày thiêu sống Thích Quảng Đức!
Trở lại bài báo trên tờ Việt Báo của ông bà Nhã Ca Trần Dạ Từ, xin được lập lại một đoạn viết ở trên lần nữa: Vậy thì bài báo của Việt Báo trong đó đăng toàn bộ các lời thóa mạ TT Ngô Đình Diệm rằng ông đã giết trên 300 ngàn Phật Tử và nhiều điều rùng rợn khác, và đăng lếu láo là Bà Ngô Đình Nhu đã xin lỗi Phật Giáo, báo như vậy là loại báo gì? Báo Lá Cải hay Báo Lá Khoai? Nhà báo kiểu Vũ Ánh, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy là loại nhà báo gì? Nhà báo nói láo ăn tiền? Nhà báo kiếm sống bằng những chuyện bịa đặt vu khống và chửi đổng?
Winston Churchill đã nói “It has been said that democracy is the worst form of government except all the others that have been tried.” Tạm dịch “Người ta thường chê bai chính phủ dân chủ là chính phủ tệ hại nhất, trừ phi người ta đã nếm mùi tất cả các loại chính phủ khác”.
Các ông bà đã nếm mùi chính phủ Dương Văn Minh, chính phủ Nguyễn Khánh, chính phủ Phan Khắc Sửu, chính phủ Trần Văn Hương, chính phủ Phan Huy Quát, chính phủ Nguyễn Văn Thiệu, chính phủ của Hồ Chí Minh, chính phủ Phật Giáo Tranh Đấu tại Huế 1966, nhưng đối với các ông bà Thích Tâm Châu, chùa Pháp Luân Houston, chùa Bát Nhã California, Huỳnh Tấn Lê, Nguyễn Trọng Nho, Nhã Ca, Vũ Ánh, Trần Dạ Từ và băng đảng “Tổng hội cư sĩ” thì dường như chính phủ tốt nhất với các ông bà vẫn là chính phủ Phật Giáo Tranh Đấu, nhì là chính phủ Hồ Chí Minh, chỉ có vậy. Cho nên mới tụ tập lại để thương tiếc cho một kẻ làm lợi cho cộng sản Thích Quảng Đức và cùng nhau vu khống chính phủ VNCH giết hại 300 ngàn người, bắt dân chúng cải đạo Thiên Chúa, phỉ báng một vị nguyên thủ quốc gia mà “Ông Diệm là một người đạo đức, sống như một nhà tu hành, không có tham vọng vật chất và thật sự có lòng yêu nước, thương dân. Ông tự tin vào lương tâm trong sáng của mình nên muốn bắt mọi người phải nghe theo.” Xưa nay người ta chỉ làm được một việc nếu muốn giỏi. Không thể vừa đi tu vừa làm chính trị. Được việc này thì hỏng việc kia. Làm chính trị, mà đạo đức như nhà tu, không biết lừa lọc tráo trở thủ đoạn nên mới bị phản và mất mạng. (Nhà báo Vĩnh Phúc đài BBC).
Lương tâm của loài vật có lẽ còn tốt đẹp hơn lương tâm của bọn Huỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Nguyễn Trọng Nho, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Vũ Ánh, Nguyên Huy, Cao Huy Thuần, Lưu Tường Quang, Tổng Hội Cư Sĩ… Một bọn mà “a dua, hùa theo sự tuyên truyền nhồi sọ của nhóm tranh đấu Ấn Quang và CS nằm vùng trong suốt hơn 30 năm nay."
Kết luận:
Nhóm Phật Giáo Tranh Đấu là một băng đảng hoạt động chính trị cộng sản chuyên nghiệp và bán chuyên nghiệp mà Thích Quảng Đức là một thành viên của băng đảng này. Cái chết của Thích Quảng Đức chỉ là một cách để châm ngòi nổ, tiếp theo các ngòi nổ lếu láo “cấm treo cờ", “thánh tử đạo” Đài Phát Thanh Huế. Những ai còn tiếp tục gọi tu sĩ phạm giới Lâm Văn Tức là Bồ Tát Thích Quảng Đức kẻ đó tự xác nhận mình bôi bẩn chế độ chính trị tốt đẹp nhất của Việt Nam và bôi bẩn chính mình vì quá thiếu kiến thức và tâm địa quá xấu xa nhỏ mọn. Đề nghị băng đảng này nên hiên ngang cầm cái cờ đỏ sao vàng bên cạnh cái cờ ngũ sắc cho giống người anh em trong nước. Làm như vậy, may ra còn có chút liêm sĩ.
Và cuối cùng, đây là câu trả lời cho Trung Ương Đảng Việt Cộng, bọn bán nước cho nhà Hán, thủ phạm chính của việc giết người, và bọn tay sai tại hải ngoại rằng, có xây cho Thích Quảng Đức một trăm cái tháp chín tầng, có tôn Thích Quảng Đức là Phật sống đi chăng nữa thì lịch sử cũng biết Thích Quảng Đức là ai. Thích Quảng Đức chẳng là cái đinh gì cả! Cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ!
Kính dâng bài viết này lên hương hồn những nhà ái quốc Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân, Ngô Đình Cẩn, Phan Quang Đông.