Trúc Hồ, SBTN, TT.Asia “nối giáo” cho giặc
Kính gởi để kính tường và xin nhờ phổ biến. Xin cám ơn. Ngô KỷKính mời Quý Đồng Hương bấm vào Link dưới để nghe Ngô Kỷ nói chuyện trên đài Việt Star Radio vào tối 25 tháng 3 năm 2013, trình bày lý do không ký tên vào các văn kiện đòi thay đổi hiến pháp do đồng bào Quốc Nội chủ trương và thực hiện. Ngô Kỷ cũng “đặt vấn đề” với nhạc sĩ Trúc Hồ, SBTN, Asia Entertainment đã có các hành động thiên cộng, và các lời tuyên bố tuyên truyền có lợi cho cộng sản và làm hại chính nghĩa Quốc Gia.
Đặc biệt trong buổi nói chuyện này, rất nhiều thính giả đã trực tiếp gọi vào góp ý, và bày tỏ ý kiến phản đối mạnh mẽ ông Trúc Hồ, SBTN và Asia Entertainment.
(dài 75 phút)
Muốn đọc báo Việt Star và nghe đài Việt Star Online 24/24, xin quý vị vào website: www.vietstaronline.com
VS/DIỄN ĐÀN ĐỘC GIẢ…
Có Ai Tin Nhạc Sĩ Trúc Hồ, SBTN, ASIA Entertainment Tiếp Tay với Việt Cộng ??
Năm 1937, hai anh em Dick và Mac McDonald mở quán bán bánh mì “hotdog,” và năm 1940 chuyển sang bán “bánh mì kẹp thịt xay nướng” tại San Bernardino, California rất đông khách. Cho đến đầu năm 1950, ông Ray Kroc, một người cung cấp sữa “milkshake” tới thăm cửa hàng phục vụ nhanh “fast food” này, và vô cùng ngạc nhiên trước tốc độ phục vụ món hamburger ở đây: 15 giây cho một chiếc bánh hamburger 15 cent với khoai tây và sữa “milkshake.” Ông Kroc nhìn thấy tiềm năng phát triển của công việc kinh doanh này và quyết định hợp tác. Ông Kroc đề nghị mua lại bản quyền quán “fast food” này, và anh em nhà McDonald đồng ý. Và ngày 15 tháng 4 năm 1955, ông Kroc khai trương cửa hàng McDonald’s phục vụ “fast food” đầu tiên tại Des Plaines, ngoại ô phía bắc Chicago.
Với tốc độ phát triển cực nhanh, hệ thống các cửa hàng McDonald’s bán được hơn 100 triệu chiếc bánh hamburger trong vòng 3 năm đầu tiên và cửa hàng McDonald’s thứ 100 được khai trương 4 năm sau đó, năm 1959. Tới năm 1961, ông Kroc trả 2.7 triệu đô la Mỹ mua hết toàn bộ quyền lợi từ anh em nhà McDonald và năm 1963, việc bán chiếc bánh hamburger thứ một tỉ đã được truyền hình trực tiếp trên tivi vào giờ quảng cáo cao điểm.
McDonald’s không chỉ phổ biến ở trong nước Mỹ mà còn nhanh chóng có được những thành công trên thị trường quốc tế như Canada, Nhật Bản, Úc và Đức. Ngày nay, có khoảng 1.7 triệu người làm việc cho McDonald’s trên toàn thế giới. Khởi đầu McDonald’s chỉ là một hiện tượng của nước Mỹ nhưng nay nó đã trở thành một thương hiệu quốc tế đích thực.
Tính đến ngày 31 tháng 3 năm 2010, hệ thống McDonald’s bán được trên 246 tỉ cái hamburgers, nói chính xác là 246,623,751,852 cái hamburgers.
Còn hãng nước ngọt Coca-Cola ra đời vào ngày 27 tháng 3 năm 1944, và theo đà bán vào năm 2010, thì mỗi ngày trên toàn thế giới bán ra là 1 tỉ 7 lon và chai Coca-Cola.
Hai thương hiệu McDonald’s và Coca-Cola nổi tiếng và được thực khách chiếu cố “khủng khiếp” đến như vậy, thế mà trên truyền hình, đặc biệt vào các trận Super Bowl, khán thính giả vẫn luôn thấy phần quảng cáo của hai sản phẩm này, thế thì việc tôi nhắc tới nhắc lui về sự kiện nhạc sĩ Trúc Hồ, đài truyền hình SBTN, và trung tâm nhạc Asia đã cộng tác và tuyên truyền có lợi cho Việt cộng, làm hại chính nghĩa Quốc Gia là một điều cần thiết và thích đáng.
Dài dòng “phi lộ” trên với hy vọng giảm thiểu những lời trách móc “biết rồi nói mãi,” hay cho rằng tôi “nói dài, nói dở, nói dai.” Tôi cũng xin “báo cáo” đến quý độc giả ái mộ nhạc sĩ Trúc Hồ được “yên tâm” là trước khi tôi viết bài này, tôi đã đọc xong những lời lẽ phản đối từ những người đang thần tượng nhạc sĩ Trúc Hồ, hay từ những khán thính giả của SBTN, hoặc từ những “fans” của các shows, DVD nhạc trung tâm Asia. Họ kết án tôi là Việt cộng, họ cho rằng lý do mà tôi lên tiếng “đặt vấn đề” với nhạc sĩ Trúc Hồ là vì ghen ghét đố kỵ, tư thù cá nhân, tự ti mặc cảm, vì mang một căn bệnh “mãn tính,” bất trị trong khối người Việt Quốc Gia chống cộng ở hải ngoại vân vân và vân vân.., nói chung là bất cứ ngôn từ “xấu” nào có trong tự điển đều đã được tận dụng để trút lên đầu tôi. Thiện tai, thiện tai!
Về phần emails của các thân hữu, “chiến hữu” gởi đến thì hầu như có chung chung một nội dung “Ngô Kỷ mó dái ngựa rồi,” đọc thấy mà khiếp! Nói về ngựa thì Việt Nam và thế giới có nhiều câu thành ngữ, tục ngữ, mà trong đó có mấy câu như “ngựa non háu đá,” còn Nhật Bản thì “Ngựa bất kham cũng cam đóng hàm thiếc,” và Nga Sô thì “Ngựa bốn vó, vẫn cứ bị vấp ngã” v.v…Nói vậy thôi, chứ cọp, beo, sư tử mà tôi chẳng ngán thì sá gì mấy con ngựa non háu đá.
Sau bài viết “Đặt vấn đề với nhạc sĩ Trúc Hồ, SBTN và Việt Tân thân cộng” đến nay đã hai tuần rồi, thời gian dài khá đủ để nhạc sĩ Trúc Hồ, SBTN và đảng Việt Tân trả lời các câu hỏi hay làm sáng tỏ vấn đề, thế mà họ vẫn “bặt âm vô tín.” Có thể là do họ khinh thường, bất chấp ý kiến của tôi, hoặc họ chủ trương trò “nín thở qua sông,” hay họ thấy cộng đồng người Việt Quốc Gia chống cộng Little Saigon nói riêng, và Hoa Kỳ, hải ngoại nói chung đang “im re rè rè” nên họ nghĩ rằng “cứt trâu để lâu hóa bùn” và họ sẽ thoát nạn mà “hạ cánh an toàn.” Tôi không phải là thầy bói nên không biết được chính xác lý do tại sao họ “ngậm miệng,” hay là họ đang chờ chỉ thị của “ủy ban tuyên giáo” từ Bắc Bộ Phủ, nếu quý vị nào biết thì xin chia sẻ.
Về phần tôi, là một người kiên quyết đấu tranh, tôi không bỏ cuộc dễ dàng, tôi không thuộc loại “đánh trống bỏ dùi,” “đầu voi đuôi chuột,” “treo đầu dê bán thịt chó,” “thùng rổng kêu to,” do đó khi đã “xuất quân” rồi thì chỉ có tiến chứ không có lui, tới bến luôn, còn “tới” như thế nào là “bí mật quân sự,” “thiên cơ bất khả lậu.”
Chắc là quý đồng hương đã đọc qua các “tội trạng” của ông Trúc Hồ, SBTN và đảng Việt Tân được tôi nêu ra trong bài viết trước, và kể từ bài viết này tôi sẽ lần lượt chi tiết hóa và phân tích cặn kẻ từng lời nói, mỗi hành động của ông Trúc Hồ, SBTN, Asia Entertainment và của đảng Việt Tân nhằm “lột mặt nạ” của họ ra trước công luận.
Trong cuốn phim ông Trúc Hồ, luật sư Đỗ Phủ, ông Võ Thành Nhân nói chuyện trên đài truyền hình SBTN vào ngày 6 tháng 3 năm 2012 để tường trình kết quả ngày trao kiến nghị cho Tòa Bạch Ốc ngày 5 tháng 3 năm 2012, ông Trúc Hồ đã tuyên bố một số điều bưng bô cho Việt cộng, tuyên truyền có lợi cho cộng sản Việt Nam, đâm sau lưng cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại và phản quốc như sau:
“…Hồ (Trúc Hồ) nghĩ là sau cái ngày 8 tháng 3 này, như anh Phủ nói Tòa Bạch Ốc formally trả lời chúng ta, tiếng Việt gọi là họ chính thức gởi thơ phúc đáp lại những nguyện vọng của chúng ta, và họ muốn chúng ta giúp cho trong vấn đề làm việc với chính quyền cộng sản Việt Nam. Chúng ta phải nên nhớ Việt Nam chúng ta bây giờ là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, là một nước có thành viên trong Liên Hiệp Quốc, họ là một quốc gia có nhiều hợp tác với nhiều quốc gia khác, chúng ta phải tôn trọng cái sự đó. Người Việt Nam mà muốn cho người Việt Nam chúng ta có quyền căn bản làm người thì chúng ta nên dùng cái số cử tri của chúng ta làm việc với Tổng Thống nước Mỹ và nước Việt Nam của chúng ta gần nhau hơn thay vì là xa nhau. Nếu mà Tổng Thống, cơ quan lập pháp của Mỹ mà làm việc với lại chính phủ ở Việt Nam mà có thể ngồi gần được với nhau, bên Việt Nam chấp nhận sẽ thả những tù nhân gọi là nhân quyền, lương tâm, không còn đàn áp chính trị. Bên Việt Nam những nhà lãnh đạo sáng suốt đi lại với tự do, đừng nên đi với lại chế độ chính nghĩa độc tài cộng sản như Trung quốc. Nếu mà người lãnh đạo Việt Nam của chúng ta mà đi với nhà lãnh đạo độc tài của Trung quốc thì không sớm thì muộn thì đất nước chúng ta sẽ bị mất.” “Cho nên với bổn phận của người dân Hoa Kỳ cũng như là một người Việt Nam, Trúc Hồ nghĩ là chúng ta nên thông minh, sáng suốt và đặt cái quyền lợi của người Việt Nam trong nước trên tất cả mọi quyền lợi khác. Chúng ta tạo dựng sức mạnh để giúp chính quyền Hoa Kỳ mang chính quyền Việt Nam gần lại với tự do, và sự giúp đở đó cần những cái ý kiến của những người dân Hoa Kỳ gốc Việt, cái đó rất cần thiết.” “Chúng ta phải nên giúp những người lãnh đạo Hoa Kỳ, Tổng Thống Obama làm việc với Bộ Ngoại Giao và làm việc với chính quyền cộng sản, làm sao mà họ gần với mình, làm sao họ gần với mình cho người Việt Nam chúng ta bớt khổ.” “Chúng ta không có đòi hỏi nhiều, chúng ta chỉ xin là quyền căn bản làm người thôi, cái quyền đó nước Việt Nam Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đã là thành viên của Liên Hiệp Quốc thì chắc chắn là họ phải chấp nhận theo cái gọi là Bản Tuyên Ngôn, Hiến Chương Về Nhân Quyền mà đã ký năm 1948, chắc chắn họ phải bắt buộc.” “Chúng ta đừng đẩy nhưng người lãnh đạo Việt Nam đi vào, đi về phía Trung quốc, mà chúng ta những người Việt Nam ở trên thế giới này, chúng ta phải tạo sức mạnh ở Hoa Kỳ, ở Úc Châu, ở Canada, ở Liên Hiệp Châu Âu, mình phải làm sao mình vận động những người lãnh đạo của từng nước, quốc gia mình ở, làm sao cho những người lãnh đạo của từng nước quốc gia mình ở, làm sao mình vận động những người lãnh đạo ở Việt Nam họ đi gần với phía của tự do, dân chủ càng sớm thì nước Việt Nam mình, những người dân càng tốt đẹp hơn.” VIDEO: Xin kéo mũi tên tới chỗ 22:57 để nghe Trúc Hồ nói phần trên:
“Đã đến lúc Quốc Hội phải là người Hoa Kỳ thật sự, đã đến lúc Quốc Hội phải giúp đở nước Việt Nam của chúng ta. Chuyện quan trọng đầu tiên Quốc Hội cần phải làm giúp chúng ta là cái gì? Chúng ta không bao giờ kêu gọi lật đổ chế độ (cộng sản) hay là bạo động hay là gì hết, cái đó hoàn toàn sai. Trong thế giới chúng ta đang sống bây giờ, chúng ta tất cả mọi thứ chúng ta đều nên hành động một cách nói chuyện với nhau. Nước Việt Nam chúng ta quá nhiều chiến tranh, chúng ta không nên kêu gọi chiến tranh, không nên kêu gọi hận thù, mà chúng ta phải nên mang tình yêu xóa tan hận thù. Chúng ta là những người Việt đã từng bị nạn nhân của nhiều chuyện, nhưng mà thôi, chúng ta đã vượt qua tất cả rồi, chúng ta phải hãnh diện chúng ta đã vượt qua cái sự chết, và chúng ta đã sống lại, và chúng ta sống lại để giúp người chứ chúng ta không phải sống để mà moi cái này, móc cái kia, để mà nói người này nói người kia cái nọ.” “Rất nhiều nỗi oan ức của 3 miền luôn chứ không phải một miền đâu. Đã đến lúc chúng ta phải mang tình thương, mang tình yêu để xây dựng lại một nước Việt Nam, và chúng ta không nhân danh ai, chúng ta không nhân danh hội đoàn, chúng ta không nhân danh đảng phái mà chúng ta nhân danh Việt Nam, chúng tôi là người Việt Nam và những người ở Hoa Kỳ, nhân danh chúng tôi là những người Hoa Kỳ mà gốc Việt, còn ở bên Châu Âu, những người ở Úc Châu, bên Canada và ngay cả tuổi trẻ Việt Nam” …(ngưng trích) VIDEO: Xin kéo mũi tên tới chỗ 40:50 để nghe Trúc Hồ nói phần trên:
Không phải ông Trúc Hồ tuyên bố những câu “chói tai, thân cộng” một các “vô tình” hay “lầm lỡ,” trái lại ông Trúc Hồ lặp đi lặp lại cái thông điệp “bưng bô” Việt cộng và tuyên truyền làm lợi cho cộng sản Việt Nam nhiều lần và tại nhiều địa điểm khác nhau, mà điển hình thêm một lần nữa vào buổi tiệc tại nhà hàng Fortune ở Hoa Thịnh Đốn tối ngày 5 tháng 3 năm 2012 tường trình kết quả trao Thỉnh Nguyện Thư cho Tòa Bạch Ốc vào sáng cùng ngày, thì ông Trúc Hồ cũng đã tuyên bố một cách láu cá và trắng trợn bợ đít Việt cộng như sau: “Trong năm nay chúng ta không kêu gọi gì hết, chúng ta chưa bao giờ kêu gọi bạo động, chúng ta chưa bao giờ kêu gọi lật đổ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.” “Và Quân Đội Nhân Dân, những người lính, những người mà Hồ kính phục, kính nể, phải làm thiên chức của người lính là phải bảo vệ quê hương đất nước của mình”…(ngưng trích)
VIDEO: Xin kéo mũi tên tới chỗ 21:49 để nghe Trúc Hồ nói phần trên:
Còn đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ và hải ngoại thì ông Trúc Hồ đã tỏ ra ngạo mạn, xấc xược, hổn láo và khinh rẻ cộng đồng một cách trắng trợn khi ông Trúc Hồ trả lời cuộc phỏng vấn của nữ xướng ngôn viên Diễm Thi đài Á Châu Tự Do RFA ngày 8 tháng 3 năm 2012 rằng: “Ba mươi mấy năm qua chúng ta đã thấy gì? Chúng ta không thấy gì hết! Chúng ta chỉ thấy chúng ta biểu tình và chúng ta đi về”…(ngưng trích) VIDEO: Xin kéo mũi tên tới chỗ 04:37 để nghe Trúc Hồ nói phần trên:
Như vậy nghĩa là sao? Phải chăng ông Trúc Hồ muốn nhục mạ, khinh thường và vô hiệu hóa sự dấn thân đấu tranh không mệt mỏi của tập thể người Việt tỵ nạn tại hải ngoại trong suốt 37 năm qua, và chỉ có Trúc Hồ, tập đoàn SBTN và Asia Entertainment mới có đủ tư cách, tâm huyết và khả năng giúp dân cứu nước hay sao? Thật là một câu tuyên bố vô lễ và kiêu ngạo lố lăng vô cùng. Một điểm vô cùng oái ăm và khốn nạn là lời tuyên bố ngông cuồng và xuẩn động này đã được đài phát thanh về quốc nội, cũng như đăng tải chính thức trên mạng RFA, khiến cho đồng bào trong nước vô cùng bối rối và sửng sờ, thất vọng khi được nghe chính miệng một nhân vật “Quốc Gia cở bự” Trúc Hồ “phán” một câu “xanh dờn” như vậy. Thử hỏi đồng bào trong nước khi nghe xong thì làm sao họ có thể đặt nhiều hy vọng và niềm tin về sức mạnh của cộng đồng người Việt hải ngoại trong việc hỗ trợ họ đấu tranh trong quốc nội được?
Như tôi đã thưa ở trên, bài viết này chỉ là sự mở đầu cho một “vụ án chính trị” về nhạc sĩ Trúc Hồ, tập đoàn SBTN và Asia Entertainment mà trong những bài viết kế tiếp tôi sẽ lần lượt mổ xẻ, cùng phân tích vấn đề một cách chi tiết, rốt ráo, đứng đắn và trung thực. Tôi sẽ nêu ra bằng chứng là nhạc sĩ Trúc Hồ và tập đoàn đã lợi dụng sự tù tội của nhạc sĩ Việt Khang để mưu đồ danh lợi cho cá nhân Trúc Hồ và cho cơ sở thương mại SBTN, Asia Entertainment. Nhạc sĩ Trúc Hồ và tập đoàn đã tắc trách và bê bối trong việc thực hiện Thỉnh Nguyện Thư một cách sai nguyên tắc và lệch lạc ý nghĩa khiến dẫn tới việc làm thiệt hại nặng nề cho nhạc sĩ Việt Khang thay vì cứu giúp nhạc sĩ Việt Khang. Tôi cũng sẽ chứng minh chi tiết về việc Trúc Hồ và tập đoàn tiếp tay Việt cộng như thế nào, sự “liên hệ” giữa Trúc Hồ và “nữ hai mang” Hồng Thuận đã làm lọt danh sách đồng hương ký tên vào các bản Thỉnh Nguyện Thư vào tay Việt cộng sẽ gây ra khó khăn và nguy hiểm an ninh tính mạng cho họ và cộng đồng ra sao, đầu não nào đã chỉ đạo và giật dây Trúc Hồ “nhảy” từ vai trò một nghệ sĩ và truyền thông thành nhà lãnh tụ chính trị, và Trúc Hồ và tập đoàn đã nhũng lạm tiền bạc cộng đồng ra sao v.v…
Tôi không ngại tiếng thị phi, bỉ thử vì với vai trò của một công tố viên, của một biện lý đứng ra luận tội, tôi căn cứ theo những chứng cớ rõ ràng và khả tín để đưa nội vụ ra ánh sáng mà không thể bị bưng bít bởi bất cứ thế lực nào. Quyền biện hộ và “thanh minh thanh nga” là từ phía “bị cáo” Trúc Hồ và tập đoàn, và quyền phán xét là của cộng đồng đóng vai trò bồi thẩm đoàn cũng như vai trò quan tòa.
Hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ từng là Phó tổng thống, Thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa thế mà còn phản bội cộng đồng, đất nước, ma đầu Phạm Duy từng hưởng ơn sủng, bổng lộc mập mặt của miền Nam Việt Nam thế mà còn cúi đầu bưng bô cho Việt cộng, thế thì không có gì để có thể bảo đảm 100% một người nào đó trong cộng đồng tỵ nạn không phải là Việt cộng nằm vùng hoặc không phải là Việt gian bưng bô cộng sản được. Quá khứ đã chứng minh những tên gián điệp nhị trùng như Phạm Ngọc Thảo, Vũ Ngoc Nhạ, Phạm Xuân Ẩn, Huỳnh Văn Trọng, Đinh Văn Đệ, Nguyễn Hữu Hạnh khiến biết bao người ngạc nhiên, sửng sốt, do đó trường hợp ông Trúc Hồ và tập đoàn nếu bị nghi vấn, đặt vấn đề thì cũng là điều bình thường, tự nhiên xuyên qua các lời tuyên bố và hành động của ông, gia đình ông và của tập đoàn SBTN, Asia Entertainment có liên hệ với Việt cộng trong suốt nhiều năm tháng qua.
Tôi ủng hộ tưởng của Triết gia Pháp Voltaire thế kỷ 18 rằng: “Tôi có thể không đồng ý những điều anh nói, nhưng tôi có thể chết để bảo vệ anh được quyền nói ra.” (I disapprove of what you say, but I will defend to the death your right to say it,” và tôi không bao giờ muốn bị nhìn như là một người hồ đồ, quá khích, cực đoan, hẹp hòi, nhỏ mọn, ích kỷ, nên tôi chủ trương tôn trọng nguyên tắc “given the benefit of the doubt,” tức tôi sẵn sàng dành cho ông Trúc Hồ và tập đoàn có cơ hội giải thích và bào chữa trước khi kết luận sau cùng về tội nối giáo cho giặc của ông Trúc Hồ và đồng bọn được đưa ra.